banner quang cao web dulichnuocuc
Việt kiều Úc về thăm Sài Gòn và đôi dòng tâm sự
Trang chủ » Du lịch nước Úc  »  Việt kiều Úc  »  Việt kiều Úc về thăm Sài Gòn và đôi dòng tâm sự
Việt kiều Úc về thăm Sài Gòn và đôi dòng tâm sự

Đến Saigon là 9 giờ sáng. Các chuyến bay đến cùng một lúc từ Malaisia, Singapore và Philippines. Các máy bay đều nhỏ nên người không đông lắm. Làm các thủ tục nhập cảnh và qua cửa hải quan rất dễ dàng. Tui có đem một số trái cây và vài chai rượu bỏ trong va ly hành lý nên cũng thủ….(….) đô để… lì xi nếu mấy ảnh …. hihi. Nhưng tổ hải quan có mấy người, họ trò chuyện với nhau không để ý đến màn hình X quang luôn. Va ly chạy qua cái rẹt. Không đầy một phút là xong. Người em trai của tui chờ sẵn ngoài cửa . Tui chia sẻ niềm vui : hải quan VN bây giờ dễ dàng quá, không hay làm khó dễ hay vòi vĩnh như mấy năm trước. Em tui bảo : anh đến sớm, toàn các chuyến bay từ mấy nước châu Á, có gì đâu mà kiểm tra. Chỉ sau 11 giờ, các chuyến bay từ Châu Âu, Châu Mỹ, Úc… đến thì mới kiểm tra kỹ thôi….

Ra khỏi sảnh phi trường rồi đến nơi đậu xe. Tui dừng lại chút hít thở cái không khí tự nhiên không máy lạnh. Có cái ngộ là cứ mỗi lần về Saigon, hít vài hơi cái không khí nóng ẩm là cái người tui khoẻ lại liền. Gọi là …. cá gặp nước. Thì xưa mình sống ở đây, quen cái khí hậu nhiệt đới. Rồi đi qua xứ lạnh. Người già lúc nào cũng… co ro. Giờ ưỡn ngực được rồi. Áo vest lột ra liền, cởi thêm nút áo cho cái cổ nó thông thoáng.

Khách sạn mà tui trọ cũng gần chợ Bến Thành. Con đường Bùi Thị Xuân , hai bên đường toàn khách sạn. Dạng mini thôi. Cỡ 3 sao. Giá bình dân. Tui không dám " bén mảng " vô mấy khách sạn lớn năm sao gì đó mà một ngày trọ phải chi hơn hai trăm đô. Quan niệm về đây đi chơi suốt ngày , cái phòng chỉ là nơi đặt lưng nằm ngủ vài giờ nên không quan trọng lắm. Hình như là lựa chọn đúng. Khu vực này luôn sầm uất, vui tươi. Khách nước ngoài đi lại nườm nượp. Hàng quán ăn chung quanh cái gì cũng có. Phở, bánh cuốn, bánh mì…ngay sát khách sạn. Đi bộ kiếm đồ ăn thật dễ dàng. Ngay cả khi đã 12 giờ đêm, khu vực vẫn nhộn nhịp. Thật xứng danh thành phố không ngủ. Đi chơi , có như vậy mới đã.

Nhưng trước hết phải về nhà cũ gặp mấy đứa em để giới thiệu … chị dâu mới. Mấy nhỏ nói đùa …. ông anh cứ lâu lâu lại có một… chị dâu. Cả nhà ăn trưa vui vẻ với món rau đay nấu với thịt cua đồng cùng cà pháo. Dĩ nhiên phải có… mắm tôm.

Phần quan trọng mà tui cần biết là bà con , hàng xóm , bạn bè ….ai còn, ai mất vì đợt covid vừa rồi. Mới hay người mất vì covid là khá nhiều. Các em chia sẻ nỗi hoảng sợ vào những ngày ấy và nói rằng nếu không có thuốc chích ngừa của Mỹ thì rất thê thảm. Chích Sinopharm không ăn thua. Người mất vì covid, có người rất trẻ . Sau khi được chích ngừa thì đám em , đứa nào cũng " dính " hết trơn. Nhưng không ai bị sao cả. Bây giờ chỉ có một nỗi sợ hãi khác là … ông hàng xóm Trung Quốc đã mở cửa , cho hàng hoá chở qua cửa khẩu thoải mái mà không ai dám vô. Sợ nhất là có biến chủng mới từ mấy ảnh. Thế nên TQ cần phải chích ngừa bằng thuốc Âu Mỹ, chớ cứ khăng khăng với thuốc Tàu thì chết bà con hết. Mong rằng cái bệnh phát sinh từ đấy thì cũng chấm dứt từ đấy cho bà con nhờ. Thế giới sẽ không quên " cái tội " của họ đâu. Bây giờ chưa phải lúc hỏi tội nhưng tui nghĩ họ sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của họ.

Đứa em gái cho mượn chiếc xe gắn máy. Mới đầu lăn bánh tui hơi loạng choạng chút rồi êm. Tui hoà vào dòng xe cộ trên đường. Vẫn thấy xe đông đúc chật chội , vậy mà không va quẹt mới hay. Giờ ít ai bấm còi. Xe hơi rất nhiều. Thấy nhiều anh Tây đi xe ôm để ngắm cảnh. Mỗi thành phố có nét đặc thù riêng mà không nơi nào giống nơi nào nhưng cái NHỊP SỐNG thì không đâu bằng Saigon, tui nghĩ như vậy. Chính nhờ cái năng động đó mà thành phố dẫn dắt cả nước tăng trưởng.

. Ở nước ngoài toàn nghe những tin tức xấu khiến mình lo âu cho quê nhà. Nhưng khi về sống trong không khí này thì mọi ưu phiền tan biến. Quán xá vẫn đông nghẹt buổi tối. Người ta đưa gia đình đi ăn phần nhiều . Mấy đứa em nói giờ thanh niên ít uống bia hay nhậu nhẹt vì có nhiều giải trí khác trên chiếc… điện thoại. Sóng wifi ở Saigon chắc mạnh nhất trên thế giới hihi vì vô quán ai cũng cúi đầu chăm chú. Tô hủ tíu bưng ra mà chưa thèm ăn.

Một cái năng động theo chiều hướng tốt nữa mà tui được biết đó là thanh toán mọi thứ bằng thẻ tín dụng đã phổ biến. Người Saigon chấp nhận cuộc chơi sòng phẳng. Xài thẻ , sẽ tiết kiệm nhân lực và kế toán dù biết rằng chuyện thuế má không trốn được . Nhưng làm ăn phải vậy nếu muốn đi lên trong thời đại digital. Tui nhớ hôm đi du lịch ở thành phố Cairne, Úc. Mua cây cà rem có 4 đô , xin trả tiền mặt họ cũng không chịu. Phải lấy thẻ ra quẹt. Họ đang thử nghiệm một thành phố không dùng tiền mặt. Bây giờ người nhận qua thẻ cũng chỉ cần đưa điện thoại để thẻ quẹt qua cũng được hoặc cho hai cái điện thoại " kề má " nhau.

Buổi tối, tui và bạn gái có " trục trặc " chút khi bàn về chương trình đi du lịch. Ẻm thích đến những nơi thắng cảnh một lần cho biết và chụp hình kỷ niệm. Tui thì thích lê la nơi chốn đông người hay muốn gặp gỡ nhiều người cà khịa cho vui. Lúc đi mua ổ bánh mì ăn vì …. ghiền. Tui gặp một Việt kiều từ Canada cùng sở thích " gặm bánh ". Ảnh khoảng hơn 60. Tán dóc khoảng mươi phút thôi . Được biết ảnh về hơi lâu để xây mộ cho ông bà già. Ra đi mưu sinh , khi thành đạt thì cha mẹ đã mất. Ảnh muốn tự trông coi thợ khi xây dựng mộ phần. Tui nghĩ ảnh bỏ tiền ra một cục là xong nhưng bỏ thời gian loanh quanh nơi nghĩa địa cũng chỉ vì cái lòng thương nhớ. Người Việt nặng lòng với quê nhà. Đôi khi giận thì giận mà thương thì vẫn thương.

Cre Jimmy Nguyen Nguyen

5/5 - (30 votes)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *